You are currently viewing Top 7 văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô hay nhất

Top 7 văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô hay nhất

Thầy cô giáo là những người dẫn dắt chúng ta trên con đường tri thức, vượt qua những khó khăn để đến bến bờ thành công. Những người thầy giáo, cô giáo đã gieo vào tâm hồn chúng ta những hạt giống tốt đẹp, không gì có thể bù đắp được công lao của họ. Trong suốt 8 năm học từ lớp 1 đến lớp 8, chắc hẳn các em đã gặp nhiều thầy cô giáo ấn tượng, để lại cho các em những kỉ niệm khó quên. Khi nhắc lại những kỉ niệm ấy, có lẽ các em sẽ muốn chia sẻ với bạn bè của mình. Tuy nhiên, để viết một bài văn kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo không phải là điều dễ dàng. Vì vậy, trong bài viết này Toplist sẽ cung cấp cho bạn một số bài văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ hay nhất.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 1

Với tôi, tôi có một kỷ niệm sâu đậm suốt đời không thể quên với người thầy yêu quý nhất của cuộc đời mình. Thầy không chỉ là người thầy dạy tôi con chữ, trí tuệ mà còn là người cha dìu dắt tôi trong những ngày bỡ ngỡ tới trường, trong lúc còn ngơ ngác chưa hiểu hiểu sự đời. Đó chính là thầy giáo dạy tôi những năm tiểu học.

Một kỷ niệm đẹp mãi không phai về thầy giáo chủ nhiệm của mình, khi tôi lần đầu tiên bước vào lớp một với biết bao điều mới lạ, biết bao cảm xúc xúc động, khi mọi thứ với tôi đều mới mẻ, thầy cô giáo mới, bạn bè mới… Ngày khai giảng xong, tất cả học sinh được phân vào các lớp để học buổi học đầu tiên. Một buổi học ý nghĩa. Và để giao lưu với giáo viên chủ nhiệm và làm quen với bạn bè mới, ngôi nhà mới sẽ theo chúng ta trong những năm tiểu học.

Khi thầy Hoàn xuất hiện, tôi nhìn thấy dáng người nhanh nhẹn hoạt bát của thầy, nụ cười ấm áp ấy khiến tôi có cảm giác thầy rất gần gũi thân thuộc tựa như ba mình ở nhà. Trên mái tóc thầy đã có vài sợi bạc, biểu hiện sự gian khổ của cuộc sống và công việc. Khuôn mặt thầy rất dí dỏm, trên bàn tay cầm phấn có nhiều nếp nhăn cho thấy thầy phải lao lực vì học sinh. Thầy đi lên bục giảng, tự giới thiệu về mình, rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi yên, thầy nói về những điều thầy thích và những gì thầy mong đợi ở chúng tôi. Thầy cũng sẽ là thầy giáo chủ nhiệm chúng tôi trong năm năm tiểu học.

Giọng thầy trầm ấm cho chúng tôi một cảm giác vô cùng gần gũi thân thuộc, trong ngày đầu tiên tới trường tôi rất ấn tượng bởi sự gần gũi giản dị thân thiện của thầy, khác hẳn với những gì tôi hay tưởng tượng về thầy cô giáo ở trường tiểu học nghiêm khắc, lạnh lùng. Sau khi thầy viết những chữ cái đầu tiên để mở ra một thế giới mới cho chúng tôi thì cũng là lúc tôi biết đến chữ viết trong cuộc đời mình.

Tôi mở vở bắt đầu cầm bút, tô theo nét vẽ có sẵn trong cuốn tập tô, những chữ viết đầu tiên run run, khiến tôi vô cùng lo lắng, lệch lạc. Tôi sợ mình sẽ bị thầy trách nên nét chữ càng xấu hơn. Thấy vậy, thầy Hoàn nhanh chóng tới và nắm lấy tay tôi rồi từ từ dẫn dắt tay tôi theo nét chữ khiến tôi tự tin hơn hẳn, những chữ viết sau dần dần đẹp hơn, rồi cho tới khi tôi tự tin viết thì thầy mới buông bàn tay tôi ra.

Nhìn khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi vô cùng cảm thấy ấm áp, nó thật gần gũi và thân thiết biết bao, khuôn mặt đó cứ bên cạnh tôi cho cả khi ngủ nó cũng vào trong giấc mơ của tôi. Buổi học đầu tiên của tôi với người thầy yêu quý mà tôi không bao giờ quên đó chính là thầy Hoàn, người đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời biến tôi từ một kẻ không biết gì thành một con người cái gì cũng biết.

Công lao trời biển của thầy tôi luôn khắc sâu trong tim không bao giờ quên. Nó cũng giống như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” mà thầy đã dành cho chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học yêu dấu đó.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 1
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 1

Xem thêm: 5 Bài văn Chiến thắng bản thân là chiến thắng hiển hách nhất

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 2

Trong những năm tháng tuổi học trò, người mà em yêu quý nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang đến cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh đến lớp với vẻ ngoài rất hiền hậu. Cô trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất xinh xắn.

Cô rất thương yêu học sinh. Dù trời nắng hay mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại.

Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát. Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 2
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 2

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 3

Trải qua những năm tháng học tập, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có một người thầy, một người cô đã để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí. Với tôi, đó là cô giáo chủ nhiệm của tôi, một người đã luôn ở bên tôi từ những ngày đầu tiên bước vào trường. Cô giáo tôi là một biểu tượng của sự nhiệt huyết, tận tụy và yêu thương.

Cô giáo tôi có ngoại hình không quá nổi bật, nhưng lại rất duyên dáng và thanh lịch. Cô cao khoảng một mét sáu, gầy gò nhưng khỏe mạnh. Cô có làn da ngăm đen, chứng tỏ cô đã phải lao lực rất nhiều cho công việc của mình. Mái tóc cô đen bóng, mượt mà, được cắt ngắn đến vai, khoe được khuôn mặt xinh xắn, tròn trịa của cô. Đôi mắt cô to tròn, sáng láng như hai viên ngọc trai, luôn hiện lên vẻ thông minh và tinh anh. Đằng sau hàng mi dài, đen thui là những nếp nhăn nhỏ đã xuất hiện theo thời gian, chứng minh cho sự hy sinh và cống hiến của cô cho nghề và cho học sinh. Đôi môi cô thon thả, luôn nở nụ cười ấm áp với mọi người. Khi cô cười, răng trắng đều của cô lộ ra, kèm theo đó là hai má lúm đồng tiền xinh xắn ở hai bên gò má.

Cô giáo tôi không quan trọng đến việc ăn mặc sang trọng hay lòe loẹt. Cô thường chỉ diện những bộ quần áo đơn giản, thoải mái khi đến lớp. Thỉnh thoảng vào những dịp đặc biệt, cô mới khoác lên mình những chiếc áo dài hay váy liền thân rực rỡ sắc màu. Nhưng dù cô mặc gì đi nữa, trong mắt tôi, cô vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, rạng rỡ nhất. Cô có giọng nói êm ái, dễ nghe. Khi giảng bài hay nói chuyện với học sinh, giọng nói cô luôn khiến chúng tôi chăm chú lắng nghe và say mê theo từng lời cô nói.

Cô giáo tôi rất hiền lành và tử tế với học sinh. Cô ít khi quát mắng hay phạt chúng tôi khi chúng tôi làm sai hay vi phạm kỷ luật. Cô chỉ nhắc nhở chúng tôi bằng những lời lẽ nhân từ và biết ơn. Mỗi khi phải nói lời khó nghe với học trò, cảm xúc của cô luôn rất buồn bã và lo lắng. Từ ánh mắt và giọng nói của cô, tôi có thể cảm nhận được sự đau khổ và tiếc nuối của cô. Những lúc đó, tôi luôn muốn xin lỗi cô và hứa sẽ không làm cô thất vọng nữa. Cô giáo tôi luôn quan tâm đến việc học của chúng tôi, không ngại khó khăn hay vất vả để giúp chúng tôi tiếp thu được nhiều kiến thức nhất. Cô luôn sẵn sàng giải đáp những thắc mắc hay khó khăn của chúng tôi trong quá trình học tập. Cô cũng luôn động viên và khích lệ chúng tôi khi chúng tôi gặp những thất bại hay khó khăn trong cuộc sống. Đối với cô, niềm vui lớn nhất chính là được nhìn thấy những đứa trẻ mà cô yêu quý ngày một trưởng thành, thành công và hạnh phúc.

Có một câu nói rằng: “Giáo viên là người lái đò, đưa học trò qua bờ”. Cô giáo tôi cũng vậy, cô đã đưa bao lứa học sinh qua sông tri thức, hoàn thành nhiệm vụ cao cả của một người thầy, một người cô. Tôi rất biết ơn và kính trọng cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn nỗ lực học tập để không phụ lòng cô và làm cho cô tự hào.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 3
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 3

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 4

Đời người như một cuốn sách, có những trang vui ta muốn ghi khắc, có những trang buồn ta muốn xóa nhòa. Với tôi, những trang sách khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học qua đi, tôi đều có thêm người thầy, người cô để khắc ghi trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.

Có lẽ các bạn ngồi đây sẽ thấy lời của tôi là nghịch lí. Tại sao lại viết về người cô đang dạy cho mình trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.

Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.

Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình.

Tuy nhiên, không phải lúc nào cuộc sống cũng suôn sẻ và thuận lợi. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.

Lớp chúng tôi có một bạn rất đặc biệt. Bạn ấy có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, nhưng lại học rất giỏi. Bạn ấy luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn để theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ. Bạn ấy cũng rất hiền lành và thân thiện với mọi người. Cả nhóm chúng tôi rất quý mến và kính trọng bạn ấy.

Vì vậy, khi biết được ngày sinh nhật của bạn ấy sắp đến, chúng tôi đã quyết định tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho bạn ấy. Chúng tôi đã chuẩn bị một chiếc bánh kem ngọt ngào, một bó hoa tươi thắm và một món quà ý nghĩa cho bạn ấy. Chúng tôi muốn bạn ấy cảm thấy vui và hạnh phúc trong ngày đặc biệt này.

Tuy nhiên, trong lớp lại có một bạn không hài lòng với điều này. Bạn ấy đã nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Câu nói ấy đã làm cho cả lớp im lặng và ngạc nhiên. Cô giáo dạy văn của chúng tôi cũng đã nghe thấy câu nói ấy. Cô đã nói với chúng tôi rằng: “Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui…”. Khi nói đến đây, cô đã khóc. Chúng tôi đã nhìn thấy giọt nước mắt của cô rơi xuống má. Chúng tôi đã cảm nhận được sự xót xa và thương yêu trong ánh mắt của cô.

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đã khiến chúng tôi hiểu được nhiều điều. Chúng tôi đã hiểu được sự sẻ chia và ấm áp tình bạn là gì. Chúng tôi đã hiểu được chúng tôi được sống trong hoàn cảnh sung túc, hạnh phúc hơn nhiều người khác. Vậy tại sao chúng tôi lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.

Tôi biết rằng cô giáo dạy văn của tôi là một người rất tuyệt vời và quan tâm đến học sinh. Tôi biết rằng cô luôn mong muốn chúng tôi phát triển toàn diện và thành công trong cuộc sống. Tôi biết rằng cô luôn ủng hộ và giúp đỡ chúng tôi khi chúng tôi gặp khó khăn. Và tôi biết rằng tình cảm mà tôi dành cho cô là một niềm biết ơn sâu sắc và một niềm kính trọng cao quý. Có lẽ đó là lý do mà trong trái tim của tôi, cô giáo dạy văn của tôi luôn là người thầy, người cô để lại ấn tượng sâu sắc nhất.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 4
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 4

Xem thêm: Top 10 bài văn mẫu tả hoa hướng dương hay nhất

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 5

Trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, em đã có biết bao kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Lúc ấy, em mới tròn 6 tuổi, bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

Đoạn văn của bạn đã khá hay và ý nghĩa, tuy nhiên bạn có thể viết lại đoạn văn của bạn bằng cách sử dụng từ ngữ phong phú hơn, tránh lặp lại và tạo ra những câu văn hấp dẫn hơn như sau:

Trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, em đã có biết bao kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Lúc ấy, em mới tròn 6 tuổi, bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 5
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 5

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 6

Cuộc đời mỗi người đều có những kỷ niệm khắc ghi trong lòng, những kỷ niệm mà không bao giờ quên được. Em cũng vậy, trong suốt quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, em đã trải qua biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn. Nhưng có một kỷ niệm mà em luôn ghi nhớ và trân trọng nhất, đó là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm khi em học lớp ba.

Em sinh ra trong một gia đình nghèo khó, có bốn anh chị em. Bố mẹ em không có việc làm ổn định, chỉ làm ruộng và làm thuê quanh năm để kiếm sống. Em là con cả, phải chịu nhiều trách nhiệm và gánh nặng hơn các em. Năm em học lớp ba, bố em bị ốm nặng, phải nhập viện điều trị. Gia đình đã bán hết tài sản, vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho bố. Em thấy cuộc sống quá khó khăn, không muốn làm phiền bố mẹ nữa nên đã quyết định bỏ học khi mới học được hai tuần.

Cô giáo chủ nhiệm của em tên là Lan. Cô Lan là một người thầy tuyệt vời, luôn yêu thương và quan tâm đến học sinh. Khi biết em nghỉ học, cô đã tìm hiểu nguyên nhân và đến thăm nhà em. Cô đã an ủi gia đình em rất nhiều và khuyên em nên tiếp tục theo học. Cô nói em là một trong những học sinh xuất sắc của lớp, có khả năng và tiềm năng rất lớn. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tươi sáng và có thể giúp đỡ gia đình vượt qua khó khăn. Lúc đó em chỉ lo lắng cho hoàn cảnh gia đình nên vẫn cứng rắn từ chối. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô lại đến nhà em một tuần sau đó. Cô nói đã liên hệ với nhà trường và địa phương để xin miễn học phí cho em. Em rất vui và cảm kích vì cô đã giúp em có cơ hội được đi học như các bạn khác. Và rồi sau gần hai tuần xa lớp, em lại được quay trở lại mái trường yêu quý. Con đường tới trường dường như thêm xanh tươi và rộn ràng mỗi ngày. Em háo hức bước đi với niềm hy vọng và mong ước. Mỗi ngày sau giờ học, cô Lan lại dành riêng thời gian để ôn lại cho em những bài đã dạy trong thời gian em vắng mặt. Cô giảng bài rất kỹ lưỡng và chi tiết để em không bị tụt hậu so với các bạn. Cuối năm đó em đã được nhận danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất xúc động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã làm cho em.

Đó là kỷ niệm đẹp nhất của em về thầy cô và cũng là nguồn động lực để em luôn cố gắng học tập. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm ước một ngày nào đó em cũng sẽ trở thành một người giáo viên tốt như cô. Em sẽ luôn học tập để không làm phụ lòng cô và làm cho cô tự hào.

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 6
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 6

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 7

Nghề giáo là nghề cao quý, là nghề được mọi người yêu mến và kính trọng. Trong số các thầy cô giáo của tôi, người mà tôi quý nhất và ấn tượng nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi.

Cô sở hữu mái tóc dài óng ả, đen huyền và luôn toát lên mùi hương dịu nhẹ. Đôi mắt cô rộng, sáng, thể hiện sự quyết đoán nhưng cũng rất ân cần. Khi chúng tôi học giỏi, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt tự hào và yêu thương. Còn khi chúng tôi phạm sai lầm, đôi mắt quyết liệt của cô lại tràn ngập nỗi buồn. Đôi bàn tay cô mảnh mai, luôn viết ra những dòng văn tràn đầy cảm xúc để truyền đạt bài học cho chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi ghi nhớ bài bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật làm rung động lòng người, khi thì êm ả, ấm áp, lúc lại vui vẻ, hóm hỉnh khiến cho chúng tôi luôn chăm chú vào bài học, không để ý đến thời gian. Tính cách cô hiền hậu, thanh cao, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 7
Văn mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô số 7

Xem thêm: 6 bài soạn Tìm hiểu chung về văn bản thuyết minh đầy đủ nhất

Lời kết

Những kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo là một phần không thể thiếu trong tuổi học trò của tôi. Những người thầy cô giáo đã dạy tôi không chỉ những kiến thức trên lớp mà còn những bài học quý giá về cuộc sống, về nhân cách, về tình yêu quê hương, đất nước. Tôi luôn biết ơn và kính trọng những người thầy cô giáo đã góp phần xây dựng nên con người tôi ngày hôm nay. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi xin gửi lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công đến tất cả các thầy cô giáo. Tôi mong rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có dịp gặp lại và bày tỏ lòng biết ơn của mình đến những người thầy cô giáo đã từng dạy tôi.